Một chiếc xe ô tô đang chạy trên đường bỗng dưng dừng lại, bước xuống xe là một cô gái với vẻ mặt vừa khó chịu vừa lo lắng, vội vã chạy ra sau xe xem có chuyện gì, sau vài lần kiểm tra thì hình như xe đã bị hết xăng, cô trở nên khó chịu, bực bội, mở điện thoại tìm kiếm thông tin trạm xăng gần đây nhưng không có tín hiệu, kiểm tra bóp tiền thì nhớ ra mình cũng không mang theo, cô nhìn qua nhìn lại xem có người nào đi qua đoạn đường không, nhưng chờ 1 lúc chẳng có ai đi qua vì đoạn đường nằm ở phía ngoài thành phố dân cư thưa thớt, ít người qua lại, cô không thể kìm được nước mắt, cô lo lắng, bối rối không biết mình phải làm gì và trời đã dần sậm màu, cô chờ đợi trong vô vọng mà không có một ai nghe được tiếng cô đang cầu cứu. Một lúc sau, phía xa con đường có một chiếc ô tô đang chảy tới, cô vui mừng nghĩ rằng mình đã được giúp đỡ nhưng cô lại bị tụt hứng mà mất hết hy vọng khi người trong xe không có ý định dừng xe và còn cố gắng để chạy nhanh hơn như là không nhìn thấy cô vậy. Thêm một lần mất đi hy vọng, cô bắt đầu có những suy nghĩ xấu về tình người, lúc đó cô chỉ biết khóc và khóc, ngồi xuống bất lực trên con đường vắng không một bóng người, ngước mắt lên với những giọt nước đang đọng trên mắt cô nhìn thấy phía xa xa một người đàn ông đang tiến về phía mình, cô hớn hở và tiếp tục lại có thêm hy vọng nhưng hy vọng đó lại mất đi khi cô cố lau đi những giọt nước mắt và nhìn rõ người đàn ông đó là một người hành khất, cô bắt đầu trách móc Chúa vì đã cho cô cơ hội rồi lại cất đi, cô trở nên cáu gắt với những thứ xung quanh mình, cô vừa lẩm bẩm vừa trách móc chính mình, cô bắt đầu chửi rủa với mọi điều tồi tệ xảy ra vì cô nghĩ một người ăn xin thì làm gì có tiền để giúp mình, cô trở nên chán nản. Còn người ăn xin thì đang ngồi dưới gốc cây đối diện với chiếc bánh mì đang ăn dở và chai nước đã sắp hết.
Cô gái bắt đầu lúng túng và không biết phải làm gì người đàn ông đó là hy vọng cuối cùng đến với cô nhưng cô vẫn chần chờ mãi, không đủ can đảm đến để xin sự giúp đỡ, tâm trí cô bị bám chặt bởi sự bất lực. May mắn là những suy nghĩ làm cản cô bước đi không xuất trong đầu cô. Cô bắt đầu nghĩ về mình và cho mình một cơ hội để giải cứu lấy mình. Cô bước đến đứng trước mặt người đàn ông, trong lòng thì vẫn hoài nghi nhưng vẫn mở miệng để xin sự giúp đỡ từ người ăn xin. Người ăn xin không nói gì nhưng bỏ tay vào túi lấy ra hết số tiền mình có mà đưa cho cô gái và còn tự nguyện đẩy xe giúp cô đến trạm xăng gần nhất, cô đứng đơ ra một lúc vì mọi chuyện xảy ra không như cô nghĩ, giờ đây cô mới cảm được tình người và tình yêu mà Thiên Chúa dành cho mình. Sau khi đã nhận được tiền và xăng cũng đã đầy bình, trên đoạn đường trở về với niềm vui ấm áp, lòng hân hoan tạ ơn Thiên Chúa và biết ơn người ăn xin. Về tới nhà, cô kể lại câu chuyện của mình trên trang mạng và xin sự giúp đỡ của cư dân mạng, sau vài tuần đăng bài cô đã nhận được số tiền gấp 3 lần mà người ăn xin đã cho cô mượn, số tiền đó tuy không nhiều nhưng sẽ giúp cho người ăn xin có một cuộc sống tốt đẹp hơn. Cô gái trở lại với cuộc sống bình thường và luôn mang theo điều biết ơn ấy trong lòng.